Lên mười
Vừa ra khỏi nhà, Tuyến đã cắm đầu chạy. Mẹ
trong nhà có thể đang cau mặt nhìn theo, cha trong nhà có thể lớn tiếng gọi lại
– cha mẹ dạy Tuyến đi đứng phải chững chạc khoan thai ngay từ tuổi nhỏ, chạy nhảy
chỉ có lũ mục đồng – nhưng một sức mạnh vô hình đã xô đẩy Tuyến từ sau lưng. Và
ngay từ bước đầu, Tuyến đã muốn hóa thân thành gió. Phải cho Hậu biết ngay cái
tin dữ. Cái tin dữ bàng hoàng, khủng khiếp. Tức khắc. Và Tuyến chạy. Tuyến chạy
lao thành một mũi tên bay.
Con đường lớn, lát gạch đỏ chói, vòng về phía sau ngôi nhà hai tầng của gia đình
Tuyến thì thu nhỏ hẳn lại, thân mật và mát đằm dưới cái bóng mát lao xao của
hàng nghìn lá tre thon nhỏ như những ngón tay người. Mầu đất nâu đậm, vẽ thành
một đường chỉ lượn giữa hai bờ cỏ. Cái đường chỉ nâu ấy đang chạy theo Tuyến. Nó
chạy bằng lùi ngược chóng mặt dưới đôi chân ra ràng của Tuyến bay đi.
Buổi sáng vừa dậy. Cha mẹ mới dậy đây thôi. Trâu vừa ra khỏi chuồng. Trên những
đầu cỏ, sương ban mai còn chụp lên từng ngọn một cái mũ ngọc óng ánh. Chân trời
bên kia để đã cháy hồng. Nhưng bên này đê, trên cái chiếu lá xanh lam, làng xóm
mới thức còn là một vùng hiền hòa yên tĩnh vây bọc lấy cái bóng thoang thoáng
của đứa nhỏ chạy miết. Tuyến nghe thoáng thấy một tiếng chim kêu trên đầu. Và sự
va chạm lạt sạt của cỏ đường vào hai ống quần phần phật đập gió. Một con lạch
thình lình chắn lối. Tuyến mím môi, lấy đà, nhảy băng qua. Một gò đất bất ngờ
hiển hiện. Tuyến vấp, chúi về phía trước. Cái gò đất khốn nạn làm Tuyến ngã sóng
soài. Nhưng Tuyến không còn biết đau là gì. Đứng phắt lên, quần áo lấm lem, nhễ
nhại mồ hôi, Tuyến nhịn thở, lại bốc đi thành gió.
*
Hết con đường nhỏ, ra khỏi cái um tùm của lũy tre cũ, Tuyến đứng khựng lại trước
một cây cầu gỗ. Cây cầu làm bằng hai phiến lim đen bóng, vắt qua một dòng sông
con. Mặt nước phía dưới hiền lành, trong vắt. Bên kia cây cầu, là ngôi trường
tiểu học của làng. Đã tháng Chín rồi. Đang giữa mùa hè rực rỡ. Nhưng ngày nhập
học chưa tới. Và ngôi trường với những phiến ngói đã ngả màu trên mái cũ, với
hành lang vắng lặng và những cánh cửa sổ đóng kín, nằm đó, im lặng, trong cảnh
trí thiêm thiếp của một ngưng đọng lăn lóc kéo dài. Một mùa thi đầy những lo âu
hồi hộp đã qua đi. Những đêm khuya, trong giấc ngủ chữ còn nhảy nhót. Những ngày
học gấp, ngồi cả hai buổi sáng chiều trước bảng, nhìn đi đâu cũng một màu bảng
đen. Bây giờ Tuyến đã mười tuổi. Tuyến đứng đó, rưng rưng ngó nhìn ngôi trường
sắp thành cũ của mình.
Vuốt lại mái tóc, nét mặt trang nghiêm, xúc động, Tuyến thở ra một hơi dài, bước
lên cây cầu. Ngày khác, Tuyến đã nghiêng cái bóng học trò xuống dòng nước bạn.
Dùng nó làm gương. Mây trên trời phản chiếu, soi đời ấu thơ. Sáng nay khác. Trầm
trọng và căng thẳng. Tuyến thận trọng lần bước trên gỗ, đi vào cái địa hạt tịch
mịch không một tiếng động. Khoảng sân đất ngập đầy lá rụng. Mặt đất nhằng nhịt
những ô vuông ô tròn là những đường vẽ của những bàn bi bàn đáo. Hết đánh đáo
rồi. Bi không lăn nữa. Đầu Tuyến còn nhỏ, chất sao hết được những kỷ niệm trái
núi. Trí nhớ Tuyến yếu, một bài sử ký còn không nhớ nổi, nhớ hết làm sao đây
những muôn vàn kia là hình ảnh tuổi hồng. Thăm trường cũ một lần cuối cùng đây.
Sáng mai, trên mặt con đê cao, một chuyến xe đò sẽ chờ đợi Tuyến. Bốn cái bánh
khủng khiếp hung dữ của xe sẽ lăn thay đường lăn hiền của những hòn bi. Xe lăn
thật xa, đưa Tuyến xa trường. Xe lăn thật xa. Từ làng ra tỉnh. Và Tuyến muốn
khóc. Khóc thật lớn. Với Hậu.
*
Tuyến nắm tay Hậu, kéo bạn ngồi xuống. Chung quanh, cỏ cao hơn tầm đầu. Chỗ ngồi
này, ở phía sau căn nhà lá của ông già Tám, mõ trường là cha đẻ của Hậu, là nơi
ẩn náu kín khuất nhất của cả khu vực nhà trường chạy dài từ bờ sông tới hàng rào
xương rồng nhà ông trưởng xóm. Tuyến khám phá ra nó trước Hậu, một buổi sáng
cuối năm học, khi đôi bạn luồn cỏ đi tìm những con giun đất làm mồi cho một buổi
câu những con cá rô đen nháy quẫy nảy ồn ào ngỗ ngược dưới chân cầu. Cái diện
tích bé nhỏ giữ cỏ bồng vây bọc từ đó là của riêng Tuyến. Sở hữu này Tuyến chia
cho Hậu, bảo làm của chung, thứ của chung tuổi thơ quý báu muôn vàn chỉ có thể
chia cho người bạn lòng thân thiết nhất. Người bạn thân thiết nhất của Tuyến là
Hậu đó. Tuổi nhỏ khác người lớn. Cái thế giới tuổi hồng của Tuyến và Hậu chưa có
những phân biệt khốn nạn như ở người lớn. Thành ra cái sợi dây nối kết đằm thắm
nhất đã có được giữa cậu con trai ông chủ đất giàu có nhất làng với đứa con gái
hèn mọn của ông già mõ trường. Gặp cha Tuyến, ông già Tám cúi gập đầu xuống.
Tránh sang một bên. Sợ hãi và kính cẩn. Tuyến nhìn chẳng thấy hơn Hậu ở điểm nào.
Chúng mình bằng nhau. Như cao bằng đầu. Như cùng một tuổi. Như chung một lớp. Như
cùng nắm tay. Phải không Hậu? Tuyến đã hỏi. Hậu đã gật. Như thế, đôi bạn đi song
song từ đồng ấu tới sơ đẳng, sánh vai nhau hết một tuổi vàng. Bây giờ, cái tin
ghê gớm ấy vừa nhận được. Như sét đánh. Và cái lẽ tự nhiên là Tuyến phải cho người
bạn của Tuyến biết nó trước nhất.
Yên lặng một lát. Nắng đã dấy lên, làm nóng dần những thân cỏ lạnh. Một đàn chim
sẻ từ đâu ào tới, hạ cánh xuống mái trường. Màu nâu của sẻ lẫn vào màu nâu của
ngói cũ. Sân trường vắng tanh, không một bóng người qua.
“Quần áo mày lấm hết rồi” - Hậu nói.
Tuyến gật, bấy giờ mới nhìn xuống những vết đất loang lổ trên nền vải trắng:
“Tao ngã”.
“Sao ngã được?”
“Tao chạy”.
“Ngã chỗ nào?”
“Quãng cái gò đất trước nhà thằng Duyệt”.
“Trời mưa chỗ đó trơn ghê à! Tao cũng ngã một lần ở đó”.
Trong im lặng khuất lánh, câu chuyện giữa đôi bạn nhỏ xem chừng vẩn vơ, không đâu.
Tuyến và Hậu không biết nói chuyện. Như người lớn. Kể cả trong những giờ phút
trước khi chia tay buồn rầu này, mà đáng lẽ, chúng có hàng nghìn lời phải nói
với nhau. Mà với nhau, từ đầu, đâu cần phải nói. Mày, tao, đã yêu. Nắm tay, đã
bạn. Nhường nhau một trái cam, chia nhau một miếng bánh, đã hơn anh em, gấp
nghìn ruột thịt. Lời nói được thay thế bởi một hòa nhập tự nhiên mà thần thánh.
Trên mọi thứ tình yêu người lớn. Duy có cái tình yêu tinh khiết của tuổi thơ
không cần phải tỏ tình. Tuyến và Hậu đã thế. Tất cả, như chỗ ngồi trong cỏ, đã
là chung. Cùng nín thở khi bò tới một tổ chim, cùng hồi hộp khi cái phao cần câu
chợt động, lúc đỏ gay mặt đuổi theo một cánh chuồn trên những đầu rạ nắng, khi
sắn quần leo cây hái một trái chín trên cành, hòa nhập đã tận cùng bằng ngũ quan
măng non treo căng trên hai đầu rung động. Riêng lần này, cái tin sét đánh phải
nói ra. Tuyến nói nó ra, đột ngột, thảng thốt, ngắn cộc:
“Mai tao ra tỉnh”.
Cái tin Tuyến đỗ xong bằng tiểu học, hết hè này được cha mẹ cho ra tỉnh học, Hậu
đã biết. Lần trước, Tuyến đã nói. Đôi bạn đã bàng hoàng với nhau. Nhưng nghỉ hè
chưa hết và tựu trường chưa đến mà. Còn những nửa tháng rong chơi. Để bắt bướm
trong vườn. Hái hoa ngoài nội. Còn mấy cái tổ chim sẻ trên mái chưa thăm. Vừa
mới vót xong hai cái cần câu mới. Nghỉ hè vui thành nắng. Dải nắng ấy còn dài.
Mai là thế nào? Cặp mắt đen láy của Hậu tròn xoe kinh ngạc.
Nhưng đúng là Tuyến phải lên đường sớm mai rồi. Người chú họ, chủ trọ mới của
Tuyến, đã từ thành phố xuống tới ấp từ chiều hôm qua. Đề nghị là nên cho Tuyến
đi sớm vào tuần trước tựu trường, gọi là cho quen dần với cái không khí thành
phố. Cha mẹ Tuyến đồng ý. Thế là mai Tuyến đi. Thế là bữa nay là buổi chia tay.
Đôi bạn ra khỏi những thân cỏ trùm đầu. Nắng đã lên cao và bầy chim sẻ đã bay
qua sông, bay vào trong xóm. Khoảng sân đất vắng tanh không một bóng người. Tuổi
nhỏ không biết dặn dò. Chẳng biết thế nào. Trời đất xa rộng quá. Con đê đã là
chân trời. Cây cầu đã là biên cương. Ngoài làng là thế giới. Thành phố nghìn
dặm. Tựu trường sẽ cướp mất Tuyến đi. Gặp lại Hậu khó. Tuyến chỉ biết thế. Chỉ
biết nắm tay Hậu thật chặt. Đôi bạn đi lững thững. Hai cái bóng nhỏ thó đổ dài
trên mặt sân chơi. Này là cái vạch vuông của bàn đáo hòm. Tặng lại cho Hậu. Này
là cái vạch thẳng của đường bi lăn, này là khoảng mòn của chỗ nhảy dây, này là
gốc cây, nơi để cặp sách, tặng lại, tặng lại cho người thân thiết nhất. Tuyến
còn muốn tặng nữa. Những cái chung cho hết không gửi. Những cái gửi cho luôn
không đòi. Thế giới tuổi vàng của Tuyến, tặng hết cho Hậu từ đây. Hậu thân thiết,
Hậu con ông mõ trường, Hậu hay khóc, cười lúm đồng tiền, mắt tròn đen láy, hãy
giữ lấy, hãy giữ lấy cái thiên đường tuổi nhỏ. Nơi chân cầu đá cá rô từng đàn
quẫy nhảy, mái hiên trường chim thường làm tổ, cái bãi hoang sau lò gạch đầy
những cỏ gà, cây khế ngọt nhà ông trưởng xóm, bảng đen đồng ấu, phấn trắng nhi đồng,
lớp học ngày mưa vang tiếng mưa rơi, cái trống cái thùng thùng điểm giờ vào lớp,
những tập vở vỡ lòng chi chít hình vẽ, con bướm ướp vào trang sách, những đồ chơi
giấu trong cặp da, và cái chỗ ẩn nấp kín khuất trong cỏ, cho hết Hậu đó.
Con nhà giàu mới ra tỉnh được. Con ông mõ trường, đậu xong cái bằng tiểu học là
thôi học ở nhà, sáng sáng dọn lớp, quét sân thay bố. Tuyến và Hậu đều còn nhỏ
quá. Nhưng đôi bạn đều mang máng cảm thấy một đứt ruột lớn lao, một mất mát
khủng khiếp. Mai ra tỉnh rồi. Trường làng bỏ lại. Những ngọn cỏ và cô bạn nhỏ.
Và Tuyến muốn khóc òa.
*
Buổi sáng hôm sau đứa con gái lên chín chạy như bay trên đúng đoạn đường nhỏ mà
thằng bạn lên mười của nó đã chạy như lao buổi sáng ngày hôm trước. Vẫn buổi
sáng như mọi buổi sáng thôn dã hiền hậu. Vẫn trên đầu những lá tre như những
ngón tay người. Vẫn đất dưới chân, nâu đậm và đằm đằm bóng mát. Nhưng đứa con
gái chạy đến nửa đường thì đứng lại. Từ một bờ đê cao, phía mặt trời lên, vọng
tới chỗ dừng đứng bàng hoàng của đứa nhỏ, một tiếng còi xe. Tiếng còi lanh lảnh
vang vang rồi nhỏ dần, mất dần về một hướng thành phố hung dữ.
© Copyright Mai Thảo
|